Vĩnh viễn không cần thanh minh với người khác, bởi vì người hiểu bạn thì không cần thanh minh, còn người không hiểu bạn thì có thanh minh họ cũng không tin.
Một tài xế chịu trách nhiệm chở các bệnh nhân tâm thần, vì sơ suất nên giữa đường có 3 bệnh nhân đã bỏ trốn mất. Để không bị đuổi việc, anh ta lái xe đến một điểm chờ xe buýt, hứa hẹn cho đi nhờ miễn phí. Cuối cùng anh ta cũng đón được 3 hành khách bù vào số bệnh nhân bỏ trốn rồi chở đến bệnh viện.
Và sau cùng, trải qua rất nhiều nỗ lực và thời gian cực khổ, ba người họ mới có thể thoát khỏi trại tâm thần.
Khi được tha khỏi trại, các phóng viên biết chuyện mới tìm họ phỏng vấn. Và sau đây là nội dung cuộc phỏng vấn ba người.
– Phóng viên: Khi anh bị đưa vào trại tâm thần, anh đã dùng cách nào để tự giải cứu mình?
- Phỏng vấn anh chàng định luật học
– Anh chàng định luật học: Tôi nghĩ, tôi phải ra khỏi đó bằng mọi giá, trước tiên tôi chứng minh bản thân mình không có bệnh.
– Phóng viên: Anh chứng minh bằng cách nào?
– Anh chàng định luật học: Tôi nói: “Trái đất này hình cầu”, đây là một câu nói chân lý. Tôi nghĩ người nói lời chân lý ắt không thể nào là người mắc bệnh tâm thần được đúng không?
– Phóng viên: Vậy anh đã thành công?
– Anh chàng định luật học: Không, khi tôi nói câu này đến lần thứ 14 thì nhân viên y tá liền chích cho tôi một mũi tiêm vào mông.
- Phỏng vấn anh chàng chuyên gia xã hội học
– Phóng viên: Vậy còn anh, anh đã làm cách nào để cứu mình?
– Anh chàng chuyên gia xã hội học: Là anh nông dân đã thoát khỏi đó thành công và báo cảnh sát đến cứu tôi và anh chàng định luật học ra.
– Phóng viên: Phải chăng lúc đó anh cũng từng tìm cách cứu mình?
– Anh chàng chuyên gia xã hội học: Đúng vậy, tôi nói với các bác sỹ và nhân viên y tá ở đó rằng tôi là một chuyên gia xã hội học. Tôi nói tôi biết cựu tổng thống Mỹ là Bill Clinton, còn cựu thủ tướng Anh là Tony Blair, khi tôi nói đến các tên các vị lãnh đạo tinh thần của các đảo nam Thái Bình Dương thì bọn họ liền tiêm cho tôi một mũi. Sau đó tôi không còn dám nói gì nữa.
– Phóng viên: Vậy anh chàng nông dân đã làm cách nào để cứu các anh ra?
– Anh chàng chuyên gia xã hội học: Sau khi cậu ta vào đó, cậu ta không nói gì cả, đến lúc ăn cơm thì cậu ta ăn, đến lúc đi ngủ thì đi ngủ. Khi y tá giúp cậu ta cạo râu thì cậu ta nói lời cảm ơn, đến ngày thứ 28 thì cậu ta được thả ra khỏi trại tâm thần.
Sau khi phỏng vấn, phóng viên phải cảm thán mà thốt lên rằng: “Một người bình thường mà muốn chứng minh mình là người bình thường quả là khó phi thường. Có lẽ chỉ một người không chứng minh mình là người bình thường mới là bình thường”.
Sau này có rất nhiều người đã bình luận về bài viết này trên trang mạng. Có một bình luận khiến cho độc giả xúc động sâu sắc:
Những người đang dùng các biện pháp để chứng minh chân lý đang nằm trong tay họ, những người đang dùng các phương thức để chứng minh họ có tri thức phong phú đều có thể bị coi là người điên, chỉ là họ không tự biết mà thôi.
Bạn thông minh sẽ có người nói bạn tâm cơ, bạn nỗ lực sẽ có người nói bạn may mắn, bạn lạc quan sẽ có người nói bạn giả tạo.
Có khi bạn rõ ràng là một ly nước trắng cũng có người một mực cho rằng bạn là nước bẩn.
Ai cả đời cũng gặp qua rất nhiều loại người, chỉ cần trong thâm tâm mình trong sạch thì mãi mãi không cần minh bạch với những người không hiểu mình.

“Đừng than phiền; đừng giải thích” không có nghĩa là không cần phải nói gì với những người nghi ngờ, những người phàn nàn, và những người chỉ trích bạn, mà là hãy hạn chế sự phản ứng của bạn bằng lời đáp lại sắc sảo. Thực ra Disraeli đã xây dựng nên câu châm ngôn “Đừng bảo vệ mình trước một nhóm người nổi tiếng trừ khi có được đòn trả miếng thuyết phục.” Theo đó, một câu súc tích, một lời bác bỏ ngắn gọn hoặc một lời khôi hài, nhưng làm tiêu biến cuộc cãi vã có lẽ là phù hợp. Rồi thì bạn cứ thế quay gót đi và đừng lún sâu vào thêm nữa.
Dĩ nhiên, ngay cả một sự trả miếng đơn giản cũng có thể sẽ kéo bạn vào một cuộc cãi vã mà bạn không bao giờ mong muốn, mà thường thì sự im lặng hoàn toàn mới là phản ứng tốt nhất. Thực ra, không có gì khiến cho người cắn bạn lại càng điên tiết hơn khi mà những câu hỏi và yêu cầu của họ hoàn toàn bị lờ tịt đi và không được đếm xỉa.
Cho dù bạn đơn giản thuần khiết như thế nào chăng nữa thì khi gặp người phức tạp, đối với họ, bạn là người mưu mô.
Cho dù bạn là người chân thành như thế nào đi nữa thì khi gặp người hoài nghi, đối với họ, bạn là kẻ dối trá.
Cho dù bạn là người chuyên nghiệp như thế nào đi nữa thì khi gặp người không hiểu, đối với họ, bạn là kẻ mù tịt.
Do đó mấu chốt không phải là bạn không đủ tốt mà là bạn chưa gặp đúng người.
Vậy nên, chớ để ý đến những lời bình luận bàn tán đánh giá của người khác. Người hiểu bạn thì không cần giải thích. Người không hiểu bạn thì giải thích cũng vô dụng. Không cần thanh minh với người khác mà hãy là chính mình một cách tốt nhất.
_ST_
Leave a Reply