Chúng ta luôn phải trả giá cho những hành động của mình trong quá trình trưởng thành…
Đối với người nhà, chúng ta luôn không học được cách tận hiếu, chúng ta luôn ngượng ngùng khi phải thể hiện. Chúng ta dễ dàng nói với người yêu câu ‘em yêu anh’ nhưng lại khó mở miệng với cha mẹ mình.
Chúng ta đi tới những nơi xa xôi để làm việc, một năm ít khi về thăm nhà, chúng ta nghĩ rằng đợi bao giờ mình thành công hơn, sẽ có cơ hội báo đáp cha mẹ. Nhưng không biết rằng, tốc độ trưởng thành của chúng ta, luôn không đuổi kịp tốc độ già đi của cha mẹ.
Bạn biết không? Mỗi một việc xảy ra trong cuộc sống, đều không báo trước cho chúng ta biết, nó nói tới là tới, chẳng cho chúng ta thời gian để chuẩn bị tâm lí. Chúng ta không ai kiểm soát được những sự việc bất ngờ xảy ra, nhưng chúng ta cũng có thể học cách trân trọng những người chúng ta yêu sâu sắc và cũng yêu sâu sắc chúng ta trong hiện tại.
Cuộc đời chính là thế, chúng ta chẳng ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không dám đảm bảo những tai nạn đó không bao giờ xảy ra với chúng ta. Vì vậy khi chúng còn chưa xảy ra, điều chúng ta có thể làm là trân trọng, ra sức mà trân trọng.
Muốn mua một chiếc áo len cho bố, đừng đợi. Muốn mua kem chống nhăn mắt cho mẹ, đừng đợi. Kì nghỉ muốn về nhà hay đi chơi ở ngoài, đừng đợi. Rửa chân bóp lưng nói lời ngọt ngào với bố mẹ, đừng đợi. Gặp gỡ hay tai nạn cái nào đến trước, chẳng ai biết, vì vậy, đừng đợi.
Sưu tầm
Leave a Reply