Châu
Tinh Trì có nói, để có danh có phận, bạn phải vượt qua cái ngại ngùng
cố hữu hay sĩ diện của dân châu Á, mình vô danh, có ai biết đâu mà. Đừng
để cái tôi lớn mà hỏng cuộc đời đi. Hạ thấp mình xuống, để người ta cho
mình cơ hội. Chảnh chảnh, cứ nghĩ mình ngon, rồi sau mới thấy thất bại
toàn tập, chưa giàu đã già, KHÔNG CÓ THỜI GIAN SỬA LỖI.
Mình chả
là gì trong 7.5 tỷ người trên trái đất này dù từng giỏi nhất trường cấp
3, nhất trường ĐH, giải nhất toàn quốc, từ nhỏ được bao nhiêu người khen
giỏi khen đẹp. Việt Nam là 1 chấm nhỏ xíu trên bản đồ thế giới, nhất
Việt Nam có là gì với thế giới đâu. Mình đến hay đi, thế giới không có
gì khác biệt. Ngày bạn ch.ế.t, trái đất vẫn quay, người ta vẫn sống, mọi
thứ vẫn như cũ, bồ cũ sẽ có người yêu mới. Bạn rời công ty, người ta sẽ
thuê người mới, chứ không có doanh nghiệp nào đóng cửa vì nhân sự nghỉ
việc. Chỉ có cái tôi mình to đùng, nghĩ tới nghĩ lui và suy diễn phức
tạp khiến bạn mất cơ hội.
Mặt bạn có mấy tỷ người biết mà bạn tự
ái (mà bạn đang nghĩ là tự trọng), bạn nổi giận, bạn tụt mood hay tụt
cái gì thì kệ bạn. Người ta chỉ vinh danh người có thành tựu. Mình ngồi
đó mà “em ngại, em thấy sao sao, em cho rằng, em rút lui vì đó là chỗ em
không thích, vai này em không thèm diễn, job này em không thèm làm, chỗ
này em không thèm ở, phải X thì em mới Y”…thì sẽ có người khác trám
vào ngay, nhân loại đông như kiến cỏ. Cứ lên lầu cao nhìn xuống phố thì
sẽ thấy người lúc nhúc trên đường. Mình có là ai, là ai?
Tuổi trẻ
biết cúi đầu, hạ cái tôi càng thấp thì càng trưởng thành nhanh chóng.
Tiếp viên Japan Airlines quỳ xuống đưa th.u.ố.c nếu hành khách bị say
máy bay. Cả đoàn tiếp viên đứng múa d.ỗ 1 đứa trẻ đang khóc. Khách vừa
đại tiện b.ẩ.n th.ỉ.u trong toilet, những cô gái xinh đẹp đó lao vào
ngay để chà rửa, tay cầm giấy lau phân còn dính trên bồn, chả thấy gớm
gì. Đó là nghề nghiệp của người phục vụ, phải làm tốt trách nhiệm, phải
yêu nghề. Rồi xuống phố, sang trọng giàu có thế nào, hộ chiếu Nhật Bản
được miễn visa bao nhiêu nước không biết, nhưng khi làm thì phải dấn
thân. Còn tiếp viên nhiều hãng cứ hất m.ặ.t lên trời, làm phục vụ mà cứ
sợ người khác coi thường, thấy mệt. Đi làm s.a.l.e bị khách ch.ử.i đuổi
mà chán nản buồn rầu thì do sĩ diện quá, cái tôi lớn quá. Nhận một vị
trí mà không làm tròn nhiệm vụ thì mới đáng trách. Quỳ chỉ là 1 động tác
biểu hiện I CAN DO EVERYTHING. Quỳ xin cơ hội lao động không hề nh.ụ.c,
chỉ có quỳ để xin ăn mới bị kh.i.n.h khi.
Nguồn: Tony Buổi Sáng
Leave a Reply