Tan hay hợp, gặp gỡ hay chia li trong cuộc sống con người đều theo quy luật, cũng như đã được tạo hóa đã an bài. Đôi khi, có muốn đi ngược lại cũng chẳng được, cưỡng cầu cũng không xong. Suy cho cùng, thì cuộc sống vẫn phụ thuộc vào từ Duyên, và Vạn sự trên đều cũng đều ở một chữ Duyên.
Đời người, chẳng qua chỉ vỏn vẹn bởi một chữ Duyên. Những điều cầu được ước thấy trong đời, có thể nói là có duyên; còn cầu mà chẳng được thì coi như là duyên không đến.
Trong cuộc sống, có những người đứng đối diện trước mặt bạn, nhưng lại chẳng hề phát phiện ra bạn đang ở cạnh bên; có những người hễ quay đầu lại thì cho dù ở nơi ánh đèn le lói cũng vẫn sẽ tìm thấy bạn.
Có những người nói trăm lời vạn lẽ bạn cũng chẳng chút mảy may rung động. Có những người không nói một lời, nhưng bạn vẫn muốn quan tâm lo lắng mỗi ngày.
Cuộc sống này, có những người đến vội vàng, rồi ra đi vội vã, cùng bạn đi qua mùa xuân hoa nở rồi thu lá vàng, nhưng cuối cùng khi ra đi chẳng để lại chút hằn vết trong bạn. Có những người, đến lặng lẽ, âm thầm quan tâm, dù có những nỗi đau, nhưng vẫn có thể nắm tay bạn đi đến hết cuộc đời.
Thực ra đời người là thế, vô cùng rối rắm, lúc phẳng lặng bình yên, khi gập ghềnh trắc trở, thiên biến vạn hóa, nhưng suy cho cùng cũng không thoát khỏi chữ Duyên. Ta luôn cho rằng mình có rất nhiều thời gian, đời người rất dài, ước mơ nay chưa hoàn thành thì ngày mai vẫn có thể tiếp tục, cho rằng những khát vọng bị trói buộc, ngày mai rồi sẽ được giải thoát.
Duyên tuy vô hình, nhưng phải biết nắm bắt, duyên đến duyên đi, chỉ trong nháy mắt, nắm bắt được, duyên phận sẽ đến, không nắm bắt được, duyên phận cũng trôi theo dòng nước mà biến mất.
Cuộc sống là một cuộc hành trình dài, phiêu bạt có, cô độc có, cuồng nhiệt có, nhất thời cũng có. Mỗi điều rồi cũng qua đi nhanh chóng và đều là những điều bất ngờ đẹp đẽ. Mọi thứ đến rồi đi, đều là những điều được định sẵn trong cuộc sống. Quên thì coi như mọi thứ chẳng có gì, nhưng khắc sâu trong lòng thì lại khiến bạn rơi lệ, buông bỏ mọi thứ sẽ qua đi, trân trọng thì lại khiến bạn xúc động.
Duyên có hợp có tan, duyên có bắt đầu có kết thúc. Giữa người với người không nhất thiết phải tiết chế cảm xúc. Có những việc, không nên gò ép. Cầu được ước thấy, lòng mình vui vẻ, cầu ước chẳng được, mình cũng chẳng ưu phiền.
Duyên không ai biết là ở nơi đâu, duyên cũng chẳng ai biết vào thời điểm nào. Cuộc sống, phải biết tùy theo duyên, thuận theo tự nhiên. Vui buồn tùy duyên, không bi quan, không oán trách. Được mất tùy duyên, không phải hấp tấp, mà cũng không được đắc ý.
Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. Phật bàn về nhân duyên rằng, cái gì cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy. Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.
Hiểu được chữ Duyên, mọi việc trong cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Thôi thì cứ thuận theo Duyên, cuộc sống sẽ an nhàn. Hiểu thế này, để thấy cuộc sống vốn vô thường:
Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn. Trên đời, có một số việc không phải không để tâm, mà để tâm cũng không làm được gì.
Cuộc sống có vô vàn kiểu người. Bạn không nên quá bận lòng, hay mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính. Chỉ cần quản tốt việc của bản thân, còn lại mọi việc hãy thuận theo nhân duyên là được.
-ST-
Leave a Reply