SONG NGỮ – VĂN CHƯƠNG CỦA NGUYỄN NHẬT ÁNH HAY ĐẾN MỨC NÀO ?

𝟏.”Nếu con người sống trọn một trăm năm, trừ ra cộng lại một cách chi li thì thời gian thật sự vui vẻ, bình yên, hạnh phúc chỉ gói ghém trong vỏn vẹn một năm. Chín mươi chín năm còn lại được định nghĩa bằng những từ khóa: buồn khổ, toan tính, lo lắng, ưu tư và vô vàn những thứ mệt mỏi khác.” – Ngày xưa có một chuyện tình
𝐈𝐟 𝐚 𝐩𝐞𝐫𝐬𝐨𝐧 𝐥𝐢𝐯𝐞𝐬 𝐚 𝐟𝐮𝐥𝐥 𝐡𝐮𝐧𝐝𝐫𝐞𝐝 𝐲𝐞𝐚𝐫𝐬, 𝐢𝐟 𝐰𝐞 𝐦𝐞𝐭𝐢𝐜𝐮𝐥𝐨𝐮𝐬𝐥𝐲 𝐬𝐮𝐛𝐭𝐫𝐚𝐜𝐭, 𝐭𝐡𝐞 𝐭𝐢𝐦𝐞 𝐨𝐟 𝐭𝐫𝐮𝐞 𝐣𝐨𝐲, 𝐩𝐞𝐚𝐜𝐞, 𝐚𝐧𝐝 𝐡𝐚𝐩𝐩𝐢𝐧𝐞𝐬𝐬 𝐢𝐬 𝐨𝐧𝐥𝐲 𝐜𝐨𝐧𝐭𝐚𝐢𝐧𝐞𝐝 𝐰𝐢𝐭𝐡𝐢𝐧 𝐚 𝐬𝐢𝐧𝐠𝐥𝐞 𝐲𝐞𝐚𝐫. 𝐓𝐡𝐞 𝐫𝐞𝐦𝐚𝐢𝐧𝐢𝐧𝐠 𝐧𝐢𝐧𝐞𝐭𝐲-𝐧𝐢𝐧𝐞 𝐲𝐞𝐚𝐫𝐬 𝐚𝐫𝐞 𝐝𝐞𝐟𝐢𝐧𝐞𝐝 𝐛𝐲 𝐤𝐞𝐲𝐰𝐨𝐫𝐝𝐬: 𝐬𝐚𝐝𝐧𝐞𝐬𝐬, 𝐜𝐚𝐥𝐜𝐮𝐥𝐚𝐭𝐢𝐨𝐧, 𝐰𝐨𝐫𝐫𝐲, 𝐚𝐧𝐱𝐢𝐞𝐭𝐲, 𝐚𝐧𝐝 𝐜𝐨𝐮𝐧𝐭𝐥𝐞𝐬𝐬 𝐨𝐭𝐡𝐞𝐫 𝐟𝐨𝐫𝐦𝐬 𝐨𝐟 𝐰𝐞𝐚𝐫𝐢𝐧𝐞𝐬𝐬.
𝟐. “Trẻ con tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì còn người lớn chẳng tìm được gì trong tất cả.” – Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
𝐂𝐡𝐢𝐥𝐝𝐫𝐞𝐧 𝐟𝐢𝐧𝐝 𝐞𝐯𝐞𝐫𝐲𝐭𝐡𝐢𝐧𝐠 𝐢𝐧 𝐧𝐨𝐭𝐡𝐢𝐧𝐠, 𝐰𝐡𝐢𝐥𝐞 𝐚𝐝𝐮𝐥𝐭𝐬 𝐟𝐢𝐧𝐝 𝐧𝐨𝐭𝐡𝐢𝐧𝐠 𝐢𝐧 𝐞𝐯𝐞𝐫𝐲𝐭𝐡𝐢𝐧𝐠.
𝟑. “Có một người đi qua hoa cúc. Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình. Có hai người đi qua hoa cúc. Bỏ lại sau lưng cả một mối tình.” – Đi qua hoa cúc
𝐓𝐡𝐞𝐫𝐞 𝐰𝐚𝐬 𝐚 𝐩𝐞𝐫𝐬𝐨𝐧 𝐰𝐡𝐨 𝐰𝐚𝐥𝐤𝐞𝐝 𝐩𝐚𝐬𝐭 𝐭𝐡𝐞 𝐜𝐡𝐫𝐲𝐬𝐚𝐧𝐭𝐡𝐞𝐦𝐮𝐦𝐬, 𝐥𝐞𝐚𝐯𝐢𝐧𝐠 𝐛𝐞𝐡𝐢𝐧𝐝 𝐭𝐡𝐞𝐢𝐫 𝐞𝐧𝐭𝐢𝐫𝐞 𝐜𝐡𝐢𝐥𝐝𝐡𝐨𝐨𝐝. 𝐓𝐡𝐞𝐫𝐞 𝐰𝐞𝐫𝐞 𝐭𝐰𝐨 𝐩𝐞𝐨𝐩𝐥𝐞 𝐰𝐡𝐨 𝐰𝐚𝐥𝐤𝐞𝐝 𝐩𝐚𝐬𝐭 𝐭𝐡𝐞 𝐜𝐡𝐫𝐲𝐬𝐚𝐧𝐭𝐡𝐞𝐦𝐮𝐦𝐬, 𝐥𝐞𝐚𝐯𝐢𝐧𝐠 𝐛𝐞𝐡𝐢𝐧𝐝 𝐚 𝐰𝐡𝐨𝐥𝐞 𝐥𝐨𝐯𝐞 𝐬𝐭𝐨𝐫𝐲.
𝟒. “Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.” – Cây chuối non đi giày xanh.
𝐀𝐬 𝐩𝐞𝐨𝐩𝐥𝐞 𝐠𝐫𝐨𝐰 𝐨𝐥𝐝𝐞𝐫, 𝐭𝐡𝐞𝐢𝐫 𝐣𝐨𝐲𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐬𝐨𝐫𝐫𝐨𝐰𝐬 𝐚𝐥𝐬𝐨 𝐠𝐫𝐨𝐰. 𝐈𝐧 𝐦𝐲 𝐝𝐫𝐞𝐚𝐦𝐬, 𝐭𝐡𝐞𝐫𝐞 𝐚𝐫𝐞 𝐧𝐨𝐭 𝐨𝐧𝐥𝐲 𝐠𝐫𝐚𝐬𝐬𝐡𝐨𝐩𝐩𝐞𝐫𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐝𝐫𝐚𝐠𝐨𝐧𝐟𝐥𝐢𝐞𝐬 𝐥𝐢𝐤𝐞 𝐢𝐧 𝐦𝐲 𝐜𝐡𝐢𝐥𝐝𝐡𝐨𝐨𝐝. 𝐓𝐡𝐞𝐫𝐞 𝐡𝐚𝐯𝐞 𝐛𝐞𝐞𝐧 𝐬𝐭𝐨𝐫𝐦𝐬 𝐭𝐡𝐚𝐭 𝐟𝐨𝐥𝐥𝐨𝐰 𝐦𝐞 𝐢𝐧 𝐧𝐢𝐠𝐡𝐭𝐬 𝐰𝐡𝐞𝐧 𝐭𝐡𝐞 𝐰𝐢𝐧𝐝 𝐛𝐥𝐨𝐰𝐬 𝐭𝐡𝐫𝐨𝐮𝐠𝐡 𝐭𝐡𝐞 𝐥𝐞𝐚𝐯𝐞𝐬. 𝐖𝐞𝐥𝐥, 𝐞𝐯𝐞𝐧 𝐝𝐫𝐞𝐚𝐦𝐬 𝐠𝐫𝐨𝐰 𝐨𝐥𝐝𝐞𝐫.
𝟓. “Vũ trụ này đôi lúc thật kỳ lạ, khi mình cố trốn tránh một ký ức, một con người để rồi lại bắt gặp từng mảnh của ký ức ấy, lác đác, vương vãi ở mọi nơi mình bước qua.” – Mắt Biếc
𝐓𝐡𝐞 𝐮𝐧𝐢𝐯𝐞𝐫𝐬𝐞 𝐢𝐬 𝐬𝐨𝐦𝐞𝐭𝐢𝐦𝐞𝐬 𝐬𝐨 𝐬𝐭𝐫𝐚𝐧𝐠𝐞, 𝐰𝐡𝐞𝐧 𝐲𝐨𝐮 𝐭𝐫𝐲 𝐭𝐨 𝐞𝐬𝐜𝐚𝐩𝐞 𝐚 𝐦𝐞𝐦𝐨𝐫𝐲, 𝐚 𝐩𝐞𝐫𝐬𝐨𝐧, 𝐚𝐧𝐝 𝐭𝐡𝐞𝐧 𝐲𝐨𝐮 𝐞𝐧𝐜𝐨𝐮𝐧𝐭𝐞𝐫 𝐟𝐫𝐚𝐠𝐦𝐞𝐧𝐭𝐬 𝐨𝐟 𝐭𝐡𝐚𝐭 𝐦𝐞𝐦𝐨𝐫𝐲, 𝐬𝐜𝐚𝐭𝐭𝐞𝐫𝐞𝐝, 𝐬𝐜𝐚𝐭𝐭𝐞𝐫𝐞𝐝 𝐞𝐯𝐞𝐫𝐲𝐰𝐡𝐞𝐫𝐞 𝐲𝐨𝐮 𝐠𝐨.
𝟔. “Chẳng lẽ vì biết ngày mai mình sẽ chết mà hôm nay mình không muốn làm gì!” Ngày xưa có một chuyện tình
𝐉𝐮𝐬𝐭 𝐛𝐞𝐜𝐚𝐮𝐬𝐞 𝐈 𝐤𝐧𝐨𝐰 𝐈’𝐥𝐥 𝐝𝐢𝐞 𝐭𝐨𝐦𝐨𝐫𝐫𝐨𝐰, 𝐝𝐨𝐞𝐬𝐧’𝐭 𝐦𝐞𝐚𝐧 𝐈 𝐝𝐨𝐧’𝐭 𝐰𝐚𝐧𝐭 𝐭𝐨 𝐝𝐨 𝐚𝐧𝐲𝐭𝐡𝐢𝐧𝐠 𝐭𝐨𝐝𝐚𝐲!
Chưa từng ngừng lại, văn học Nguyễn Nhật Ánh là một thứ chất “gây nghiện” không thể nào từ bỏ với độc giả yêu thích tác phẩm của ông.

SƯU TẦM