1. Không chịu bỏ gỗ vào lò sưởi mà ngồi đợi hơi nóng, thì cái đợi chờ là thiên thu.
2. Khi người học trò đã sẵn sàng – Người thầy sẽ xuất hiện.
3. Cá lớn phải sống ở biển cả sông hồ, không thể ở suối rạch ao tù. Đi ra thế giới học hỏi cái giỏi, cái khôn của thiên hạ.
4. Ngày hôm nay, nếu đã là một nô lệ, tôi sẽ là nô lệ của những thói quen tốt.
5. Tôi sẽ không quản ngại rằng mục tiêu của tôi quá cao. Vì giống như người kỵ binh, tôi thà hướng mục tiêu của tôi về phía mặt trăng để bắn được một con đại bàng, hơn là nhắm con đại bàng rồi bắn một bụi cây.
6. Để tạo một củ nhân sâm, cái gốc rễ của cây phải sống cả trăm năm. Trong khi đó, cây hành hương chỉ cần chín tuần. Tôi đã sống trong cuộc đời của một cây hành. Nó làm tôi bất mãn. Bây giờ tôi phải sống cuộc đời của một củ nhân sâm và thời gian sẽ tạo dựng cho tôi thành một người giàu nhất thế giới.
7. Mỗi cố gắng trong ngày của tôi là một vết chém lên cây cổ thụ. Vết chém đầu sẽ không suy suyễn một chút gì, và vết chém thứ hai, thứ ba cũng vậy. Mỗi một vết chém coi rất tầm thường, như không ảnh hưởng gì đến cây cổ thụ. Nhưng lần lượt rồi lần lượt, ngày qua ngày, cây cổ thụ sẽ gục ngã. Mỗi cố gắng trong ngày của tôi cũng vậy.
8. Tôi được đặt để trong cuộc đời này vì tôi có một nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó là tăng trưởng thành một ngọn núi cao, không phải để thu gọn lại thành một hạt cát.
9. Gia đình và sự nghiệp phải được phân chia tuyệt đối, dù rằng đời tôi gắn liền với cả hai. Xáo trộn hai nhu cầu này sẽ gây hại lớn cho cả hai thế giới.
10. Tôi có thể khơi lại những lỗi lầm của ngày hôm qua để sửa đổi không? Tôi có thể làm vết thương của ngày hôm qua biến mất bằng suy tưởng không? Tôi có thể lấy lại lời nói độc ác, hành vi xấu xa, thủ đoạn lưu manh của ngày hôm qua được không? Hoàn toàn là không. Vậy thì hãy để những gì xảy ra nằm yên dưới mộ và tôi sẽ không bao giờ nghĩ về chúng nữa.
11. Thời gian không như tiền bạc, bỏ vào trương mục hôm nay để lấy ra ngày mai. Thời gian là gió thoảng, không ai có thể cầm giữ. Tôi sẽ ôm chặt từng giây của ngày hôm nay bằng cái ôm trang trọng của tình yêu giành cho một vật vô giá.
12. Yếu là những kẻ để suy tưởng chi phối những hành động, mạnh là những người dùng hành động để chi phối những suy tưởng.
13. Nếu tôi quá tự tin, tôi sẽ nhớ lại những lầm lỗi. Nếu tôi quá no đủ, tôi sẽ không quên những ngày đói khổ đã qua.
14. Nếu một cái lá, một đống bùn, một miếng gỗ, một chùm lông có thể gia tăng giá trị của chúng gấp trăm lần hay cả ngàn lần, thì tại sao tôi không thể biến tạo cái hạt cát, cái nguyên tử mang tên tôi thành một giá trị vĩ đại?
15. Một khi người đọc đã chôn sâu được những nguyên lý này vào tận bản năng của hắn, hắn sẽ có quyền lực để thâu lượm tất cả mọi sự giàu sang hắn chọn.
16. Bao nhiêu người đã run sợ và nghi ngờ khi phải trực diện những trở ngại. Họ coi những trở ngại là kẻ thù, khi thực sự, trở ngại là một người bạn tốt.
17. Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh.
18. Một hạt thóc gia tăng gấp trăm lần thành một trăm nhành lúa. Rồi thêm một trăm lần và một trăm lần nữa. Một hạt thóc sẽ nuôi sống cả một thành phố đông đảo. Tôi không thể hơn được một hạt thóc chăng?
19. Những giấc mộng của tôi sẽ là vô nghĩa, những kế hoạch của tôi sẽ là cát bụi, những mục tiêu của tôi sẽ là vô vọng. Tất cả sẽ không có một giá trị gì nếu tôi không theo đuổi chúng bằng hành động.
20. Nỗi do dự vẫn giữ chân tôi bắt nguồn từ sự lo sợ. Tôi hiểu được điều này khi nhìn tận đáy tim của những con người can đảm. Họ biết rằng chỉ có hành động mới tiêu diệt được nỗi lo sợ.
Sách: Bí mật của Phan Thiên Ân | T.S Alan Phan
Leave a Reply