Khi vào bất kỳ một trang web nào chúng ta sẽ thấy có một biểu tượng nhỏ hiển thị trên tab trình duyệt. Biểu tượng đó gọi là favicon .
Favicon là biểu tượng thu nhỏ của một website, được hiển thị ở góc trên cùng của tab khi truy cập trình duyệt. Favicon hiển thị ngay bên cạnh tên của trang web như một logo thu nhỏ, được sử dụng với mục đích giúp người truy cập phân biệt được các website mà mình đang mở trên trình duyệt một cách dễ dàng.

Favicon cũng có một số tên gọi khác, bao gồm “shortcut icon”, “website icon”, “tab icon”, “URL icon”, hoặc “bookmark icon”. Tuy nhiên, “favicon” vẫn là thuật ngữ được sử dụng phổ biến hơn cả.
Thuật ngữ “favicon” trên thực tế là sự kết hợp của hai từ tiếng Anh — “favorite” (yêu thích) và “icon” (biểu tượng). Tên gọi này có nguồn gốc từ cách thức các biểu tượng nhỏ được sử dụng ban đầu. Các biểu tượng favicon xuất hiện lần đầu tiên trong Internet Explorer 5 vào năm 1999, và chúng được hiển thị trong mục “Favorites” — hay còn gọi là “bookmarks” (Dấu trang) — và thanh địa chỉ.
Favicon tồn tại và trở thành một phần không thể thiếu trong các trình duyệt web ngày nay. Chúng xuất hiện trong các tab, mục yêu thích, thanh dấu trang và bạn cũng có thể tìm thấy chúng trong các trình duyệt trên thiết bị di động. Không lâu sau khi favicon được giới thiệu vào năm 1999, chúng đã được tiêu chuẩn hóa bởi tổ chức World Wide Web Consortium.

Các biểu tượng favicon không chỉ bị giới hạn ở dạng tệp ICO như trước kia. Ngày nay, các trang web có thể sử dụng PNG, GIF (thậm chí là ảnh động), JPEG, SVG và APNG làm favicon. Thông thường favicon sẽ tương đồng với logo thương hiệu của trang web cũng như biểu tượng ứng dụng tương ứng nếu có. Chúng là một thành phần quan trọng trong chiến lược nhận dạng thương hiệu của mọi trang web.
Leave a Reply