Tôi Muốn Tận Hưởng Quyền Không Trở Thành Người Lớn

1/ ĐÔI KHI, TÔI MUỐN TẬN HƯỞNG QUYỀN KHÔNG TRỞ THÀNH NGƯỜI LỚN.
Tôi không có ý muốn chối bỏ trách nhiệm. Tôi muốn nói về quyền sống một cách trong sáng thuần khiết… Tôi chính là muốn sống với tấm lòng của một đứa trẻ, một tấm lòng mà bất cứ ai đều sở hữu, bất cứ ai cũng có thể tận hưởng nhưng lại sớm từ bỏ bởi sự ràng buộc trong khuôn khổ mang tên tuổi tác. Tôi muốn sống như một người trưởng thành lưu giữ nét hồn nhiên trẻ thơ trong khi vẫn không đánh mất phẩm vị, có thể hô to: “Không đâu, có muộn thì cũng muộn bao nhiêu đâu!” và mạnh mẽ tiến về phía trước mỗi khi chuẩn bị bắt đầu một điều gì đó nhưng lại do dự bởi tuổi tác, có thể tản bộ trong một chiếc áo hoodie ngay cả khi đã bước sang tuổi 70, 80, trăn trở và cổ vũ cho thế giới nơi những người trẻ sau này sẽ sống thay vì chỉ trăn trở và cổ vũ lợi ích của thời đại mình. Tôi ôm giấc mộng trở thành một người trưởng thành như thế.
2/ TÔI BIẾT Ý NGHĨA CỦA VIỆC SỐNG NHỮNG THÁNG NGÀY TUỔI TRẺ DƯỜNG NHƯ KHÔNG LÀM VIỆC GÌ.
Đó chính là trải qua những trận huyết chiến vô hình. Ngày qua ngày với ý nghĩ mình đã sống mà không làm gì, tự bản thân nó là một chuỗi kéo dài của những tranh đấu gian nan. Đánh nhau với tên quái vật không có mặt mang tên đời thường, kiên trì không đầu hàng trước những giá trị tôi không đồng ý…
3/ KHÔNG LÀM GÌ KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ THU MÌNH HOÀN TOÀN KHỎI CUỘC SỐNG NHỘN NHỊP NGOÀI KIA.
Tôi lẽ ra đã phải hiên ngang, đường hoàng hơn, tuyên bố “Tôi đang nghe thấy một thanh âm thúc giục khác”, thay vì than vãn rằng mình đã chẳng làm được gì nên cơm cháo.
Thật ra, không tồn tại một ngày nào mà ta không làm gì cả. Dù ngày đó có vẻ như chẳng làm gì, thì con người vẫn chầm chậm hướng về một đích đến nào đó. Không có quãng thời gian nào bị trôi qua một cách phí hoài. Chỉ là chúng ta đã không thật sự cảm nhận được, bởi sự nóng vội và tham vọng, hai điểm yếu chí mạng của con người.
4/ QUYỀN KHÔNG LÀM GÌ Ở ĐÂY MUỐN NÓI ĐẾN QUYỀN ĐƯỢC TỰ DO khỏi những xu thế, khuynh hướng mà xã hội này xem trọng, những thứ không thuộc về giá trị hay tín niệm của bản thân. Đây cũng chính là bản tuyên ngôn quyền lợi cần thiết cho những người đã bị tổn thương vì trót yêu cuộc sống này quá nhiều.
Đoạn thời gian không làm gì đó chính là để nuôi dưỡng sự thong thả và sáng tạo, để có thể chống chọi lại một cuộc sống luôn bắt con người phải làm một điều gì đó.
5/ NHỮNG KHI THẤY NHƯ NGƯỜI KHÁC ĐANG CHẠY, ĐANG BAY, CHỈ RIÊNG MÌNH VẪN GIẬM CHÂN TẠI CHỖ, bạn chỉ cần có thể tự nhủ rằng nguyên tắc cuộc đua mà mình tham gia có sự khác biệt, rằng bạn đang sử dụng cơ bắp trong chừng mực thích hợp và vui với từng bước đi của mình, thì bản hẳn là một người hoàn toàn lý trí và đầy can đảm.
[…]Tôi chỉ cần đi bằng sải chân hợp với mình, bằng nhịp bước hợp với cơ bắp mình. Trên đường đi, nếu có bắt gặp những phong cảnh khiến tôi muốn rơi nước mắt, hay những con người tốt đẹp đến mức không thể bỏ lỡ, tôi sẽ cảm động, hân hoan ngỡ ngàng vì được tiếp xúc với những diệu kỳ của cuộc sống…
6/ Sẽ có những người định sẵn mục tiêu rồi lao về mục tiêu đó, nhưng cũng sẽ CÓ NHỮNG NGƯỜI VỪA ĐI VỪA TÌM RA PHƯƠNG HƯỚNG, sắp xếp lại các nhánh cây rườm rà của cuộc đời mình để rồi sinh trưởng như một cái cây hoàn hảo từ gốc tới ngọn. Ngoài dự đoán, có khá nhiều người đã tìm thấy niềm vui bất ngờ và được sống chân thành sau khi rẽ theo một con đường mà họ chưa từng nghĩ đến khi còn bé, lại cũng khác với chuyên ngành đại học. Vì vậy, điều cần làm không phải là sợ hãi, mà là đặt bước chân đầu tiên trên con đường bạn đi. Có một số câu hỏi hiển nhiên sẽ tự động được hóa giải khi bạn vận động thân mình.

Trích lược từ cuốn Quyền tách khỏi đám đông của Jung Hee-jae


Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *