Vì Sao Chúng Ta Bị Thu Hút Bởi Những Người Giống Mình?

Một số cặp đôi sau vài lần gặp mặt, trò chuyện thì nhận ra đối phương có nhiều điểm tương đồng với bản thân về môi trường trưởng thành. Hóa ra hai người học ở trường cấp hai, cấp ba gần nhau, và có nhiều thói quen giống nhau. Ngay khi biết được điều này, hai người nhanh chóng có cảm tình với nhau. Cái cảm giác “Anh/ em đã ở đâu mà bây giờ mới xuất hiện?” ập đến.
Thế nhưng, theo tâm lý học, lý do hai người có cảm tình mạnh mẽ với nhau là vì nhìn thấy hình ảnh của bản thân ở đối phương hơn là vì có cảm tình thực sự với đối phương. Vậy nên, Freud đã nói rằng bản chất của tình yêu là ái kỷ, hay còn gọi là yêu bản thân.
Khi hai bên nam nữ không cảm thấy xa lạ với nhau, có nghĩa là họ cảm thấy thoải mái và bị thu hút bởi đối phương khi phát hiện ra hình ảnh quen thuộc của bản thân. Đây là nguyên tắc cơ bản của tình yêu. Khi lựa chọn bạn đời, chúng ta không chỉ bị cuốn hút bởi yếu tố ngoại hình. Chúng ta đánh giá rất nhiều yếu tố như năng lực, ngoại hình, tính cách, học vấn, bối cảnh gia đình, tôn giáo,… nhưng có một phần quan trọng hơn những khía cạnh thể hiện ra bên ngoài. Đó là chúng ta bị cuốn hút mạnh mẽ bởi người tái hiện lại hình ảnh gia đình thuở nhỏ trong vô thức.
Chúng ta thường thấy thoải mái và bị cuốn hút bởi những điều thân thuộc, quen thuộc. Và không có thứ gì quen thuộc như những trải nghiệm trong gia đình thời ấu thơ. Vì vậy, khi lựa chọn bạn đời, chúng ta mong muốn có thể tái hiện hình ảnh gia đình thuở nhỏ thông qua đối phương trong vô thức biết. Đây được gọi là “hội chứng về nhà” (the going home syndrome).
Dù trải nghiệm trong gia đình thời thơ ấu có tích cực hay tiêu cực, chúng ta vẫn có khuynh hướng lựa chọn bạn đời có thể tái hiện lại tình huống tương tự như những gì đã trải qua lúc nhỏ. Rất nhiều thanh niên tâm sự rằng họ không thích nơi chôn rau cắt rốn của bản thân vì nơi đó chật hẹp, buồn chán, và chẳng thể tìm thấy tương lai, nên đã rời đi như một cách để giải quyết vấn đề. Họ an cư lập nghiệp, kết hôn ở nơi thành phố tìm đến, và khi có tuổi, bỗng dưng họ lại muốn tìm về nơi chôn rau cắt rốn của mình. Thế nhưng mỉa mai thay, sau khi rời xa quê và tìm về, cảm xúc dâng trào trong họ không phải là sự tẻ nhạt hay buồn chán – họ không thích và đã rời quê đi vì điều đó mà là cảm giác thoải mái và bình yên như đang quay về nơi bản thân phải thuộc về. Mặc dù gia đình thuở nhỏ không hòa thuận, và thậm chí còn có bạo lực, sự thờ ơ, lãnh đạm, hay mâu thuẫn, nhưng chúng ta vẫn có cảm xúc tương tự như tâm trạng dành cho quê hương với nơi ấy.

Nguồn:(Sách “Hai mặt của gia đình” – tác giả Choi Kwanghyun)


Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *